Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

thơ

thầy tôi ngày đêm lặng lội
bóng nắng chiều rũ xuống bờ vai
thầy vẫn đi ngôi trường ngày cũ
ngói bạc màu ,tường vách đổ rêu

thầy tuy đã già tóc thầy đã bạc
nhưng bước chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng
vầng trán đó hào quang chói lọi
ánh mắt hiền sáng léo bờ mi

thầy đã dạy bao người đi trước
nay họ về thăm lại trường xưa
thăm người thầy thân yêu ngày ấy
còn hay chăng?bóng dáng của thầy

ngọn đuốt hồng là lời thầy giảng
soi rọi đường tiến bước đàn em
những trái tim nồng nàn yêu nước
cũng nhờ thầy giáo hóa mà nên


ơn thầy
viên phấn nào trên tay
thầy dạy em học chữ
bụi phấn nào bay bay
vương tóc thầy trắng xóa

bao mùa thu đi qua
nay thầy xưa đã già
khai trí em thêm sáng
cho cây đời nở hoa

từng lời giảng yêu thương
bao lớp trẻ xa trường
gói hành trang thêm nặng
nghĩa tình thầy vấn vương

mai lớn khôn nên người
khi nào em quên được?
công ơn người đi trước
dìu dắc chúng em theo

tháng năm dầu dãi nắng mưa
con đò trí thức thầy đưa bao người
qua sông gửi lại nụ cười
tình yêu xin tặng người thầy mến thương

con đò mộc mái đầu sương
mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày
khúc sông ấy vẫn còn đây
thầy đưa tiếp những con đò đầy qua sông 

























Bây giờ nhớ mãi những ngày xưa.
Một chiếc thuyền con chở đầy trò,
Bao nhiêu nhọc nhằn thầy không quản
Để giờ đây em lớn thành người!



















NGHĨ VỀ THẦY
Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng...
Khiến con chạnh nhớ về Người
và câu chuyện năm xưa ...

Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương .

CÔ ƠI!
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô


Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô ?!













Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...

Nguyễn Quốc Đạt

Lời ru của thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

Đoàn Vị Thượng

Nghe thầy đọc thơ

Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…

Trần Đăng Khoa

Thầy

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...





















Sung sướng quá ngày hai mươi đã đến.
Tháng mười một này em tặng thầy cô.
Điểm chín, điểm mười là những bông hoa.
Của lòng em gởi đến thầy cô giáo
Nhớ lời dặn thầy cô hằng chỉ bảo
Em cố học chăm hơn những ngày nào
Để thầy cô được thoải chí ước ao
Đã dạy dỗ em qua bao tháng ngày
Và hôm nay ngày hội vui đã đến
Em thấy lòng trạn ngập nỗi hân hoan
Thay cho bông hoa màu tím màu vàng
















































bài vè về ngày 20/11

Cai ve ngay 20 thang 11